Định luật Heinrich, hay còn gọi là “Lý thuyết tam giác Heinrich”, được Herbert William Heinrich giới thiệu vào năm 1931 trong cuốn sách “Industrial Accident Prevention: A Scientific Approach”. Heinrich, một chuyên gia về an toàn lao động người Mỹ, đã đưa ra một lý thuyết quan trọng về tai nạn lao động, cho thấy mối quan hệ giữa các tai nạn nghiêm trọng, tai nạn nhẹ và các sự cố không gây thương tích.
Cốt lõi của Định Luật Heinrich
Định luật Heinrich, hay còn gọi là nguyên lý 1:29:300, là một nguyên tắc quan trọng trong lĩnh vực an toàn lao động và quản lý rủi ro. Nó mô tả mối quan hệ thống kê giữa các sự cố tai nạn khác nhau, khẳng định rằng phía sau mỗi vụ tai nạn nghiêm trọng (gây tử vong hoặc thương tích nặng) thường ẩn chứa 29 vụ tai nạn nhẹ và 300 tình huống nguy hiểm (suýt xảy ra tai nạn)
Tại sao Định Luật Heinrich Quan Trọng?
Phòng ngừa tai nạn: Bằng cách tập trung vào việc giảm thiểu các sự cố nhỏ và tai nạn nhẹ, chúng ta có thể ngăn ngừa các tai nạn nghiêm trọng. Ví dụ, nếu một nhà máy sản xuất nhận thấy có nhiều sự cố trượt ngã nhưng không gây thương tích, việc cải thiện vệ sinh và an toàn lao động có thể ngăn chặn được các tai nạn nghiêm trọng trong tương lai.
Nhận diện nguy cơ: Định luật Heinrich khuyến khích các doanh nghiệp nhận diện và xử lý các nguy cơ tiềm ẩn trước khi chúng dẫn đến tai nạn nghiêm trọng. Chẳng hạn, nếu nhân viên liên tục gặp sự cố nhỏ khi sử dụng một loại máy móc cụ thể, đó có thể là dấu hiệu cho thấy cần bảo trì hoặc thay thế máy móc này.
Ví dụ Thực Tế
Ngành xây dựng: Trong một công trình xây dựng, nếu có nhiều báo cáo về việc công nhân vấp ngã do các dụng cụ để bừa bãi, đó là dấu hiệu cần phải tổ chức lại khu vực làm việc. Một vụ vấp ngã nhẹ có thể không gây thương tích, nhưng nếu không xử lý, tai nạn nghiêm trọng có thể xảy ra khi công nhân làm việc ở độ cao.
Ngành sản xuất: Trong một nhà máy sản xuất ô tô, nếu có nhiều sự cố liên quan đến việc nhân viên bị kẹt tay vào máy, việc cải tiến thiết kế máy móc và đào tạo lại nhân viên có thể giảm thiểu rủi ro tai nạn nghiêm trọng.